…Một buổi sớm mai, không khí thật mát mẻ trong lành. Cái cảm giác lành lạnh, yên tĩnh của khoảnh khắc bình minh ở cái thành phố ồn ào này thật là tuyệt diệu… người ta đã lục tục dậy xuống đường tập thể dục…
…Ở đâu đó trong thành phố tươi đẹp này, tại một căn nhà nọ… Cánh cửa xịch mở. Một cái đầu thò ra, tiếp đến là cái tay. Cái đầu ngó qua ngó lại… không thấy ai ngó mình… liền quẳng cái vật đen đen đang cầm trên tay ra ngoài đường, phía trước cửa nhà… hàng xóm. Rồi cánh cửa đóng lại, im lặng như đã không có chuyện gì xảy ra.
Bạn hãy đến gần một chút, sẽ nhận ra đó là một con chuột, tất nhiên là đã chết. Vâng, Con chuột chết. Nó chết là đáng lắm. Bởi vì nó là… chuột. Nó nằm đó, trơ trọi, chẳng ai quan tâm… Cho đến khi ông hàng xóm đi tập thể dục về, phát hiện ra nó, ông lầm bầm “Tổ cha đứa nào quẳng chuột ra trước nhà ông”, rồi ông dùng chấn hất nó đi, về phía nhà… hàng xóm khác, có khi là về phía nhà… chủ nhân ban đầu của con chuột...
Rồi ngoài đường xe bắt đầu chạy, thành phố đã thức giấc. Xe máy, xe ô tô, hối hả, ồn ã như bình thường vốn vẫn thế. Một cái, rồi hai cái… lần lượt dòng xe cán lên xác con chuột. Đến trưa thì nó đã bị dẹp lép như cái bánh tráng. Đáng đời nó, ai bảo nó là… chuột. Đến chiều thì cái chỗ “bánh tráng chuột” ấy chỉ còn lại là một vùng dấu vết đen đen, sót lại một vài mẩu thịt chuột dính sát mặt đường.
Chủ nhân của con chuột, ông hàng xóm, ông hàng xóm khác… vẫn bình thường, các ông vô tư uống cà phê, ăn nhậu ở đấy, con chuột đã biến mất rồi, các ông cũng đâu có rỗi để mà nghĩ đến chuyện con chuột, các ông phải bàn những chuyện lớn cơ, như là vệ sinh an toàn thực phẩm ở Hà Nội, ô nhiễm môi trường ở Băng Cốc… v.v.. và v.v..
Với mọi người, có thể với bạn, câu chuyện đến đây là hết. Nhưng tôi thì chưa cho là hết đâu bạn ạ! Bạn có nghĩ rằng con chuột đó biến đi đâu không? Nói theo Định luật bảo toàn năng lượng thì mọi vật không tự nhiên sinh ra và không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Suy ra, con chuột cũng vậy.
Sáng là con chuột, trưa là bánh tráng chuột, và chiều là... hết. Thế thì cái đống thịt chuột ấy đã đi đâu??? Xin thưa, nó biến thành những hạt bụi nhỏ li ti, mỗi chiếc xe đi qua đều hất một ít bụi ấy vào không khí. Các ông đã nêu ở trên, và người đi đường … đã lần lượt hít nó vào phổi. Và cái đám “bụi thịt chuột” ấy cũng bám vào quần áo mũ nón của khách qua đường khuếch tán đi các nơi cho mọi người cùng… hít.
Bây giờ, không khí ở vùng gần xác con chuột như thế nào thì bạn biết rồi đấy!
Và nếu con chuột ấy mang mầm bệnh thì thế nào nhỉ?
Riêng tôi, khi đi đường luôn cảnh giác, nếu phát hiện ra có vùng đen đen phía trước là nín thở ngay (vì 99% đó là “vùng chuột chết”). Ấy vậy mà cũng có lần gặp… nạn đấy bạn ạ, lần đó tôi nín thở chạy qua một con chuột, chuẩn bị hít thở lại thì phát hiện một con tiếp theo, đành… nín tiếp, suýt… đứt hơi.
Tôi cũng mong rằng, bạn, không phải là người thích vứt chuột ra đường, và hãy khuyên nhủ những người mà bạn biết đừng vứt chuột ra đường nhé ! Hãy bảo vệ môi trường sống của chúng ta cho trong lành – vì nó vốn đã có quá nhiều thứ làm cho ô nhiễm.
( Sưu tầm )
No comments:
Post a Comment